Đăng Nhập

Chưa có tài khoản? Đăng Kí Quên mật khẩu

Đứa trẻ ngoan thì không có kẹo

-

Mình đã trải qua và đã gặp rất nhiều chuyện chứng minh câu nói này thật sự rất chính xác. Khi bản thân hiểu chuyện hay khi nhìn những đứa trẻ hiểu chuyện cảm giác có chút buồn lòng. Mình đang xem bộ anime Yuzuki-san Chi no Yonkyoudai nói về gia đình 4 anh em mất bố mẹ. Xem lại thấy thương em bé út vô cùng, lúc nào cũng hiểu chuyện sợ anh cả vất vả nên không dám nói ra những suy nghĩ hay mong muốn của mình.
Mọi người đã bao giờ như vậy chưa?

Bình Luận

38 thoughts on “Đứa trẻ ngoan thì không có kẹo

  1. Cochutbuon viết:

    Tôi đã từng cố gắng thấu hiểu và làm mọi thứ để hài lòng người thân và bạn bè nhưng rồi ai cũng coi việc tôi làm vậy là hiển nhiên,tôi cảm thấy thất vọng và cảm giác những việc mình làm là vô nghĩa ,tôi giờ không còn muốn làm gì nữa ,chỉ cần thả mình vào giấc ngủ là mọi mệt mỏi đều tan biến…bản thân tôi vẫn sẽ cố gắng là đứa con ngoan vì đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi với tư cách là “con”

  2. ban buon tu icung buon viết:

    bạn giống tôi quá

  3. Vô danh viết:

    Chán ghét phải nhìn sắc mặt của người lớn hoặc 1 ai đó,phải giả vờ mình là 1 đứa trẻ ngoan thấu hiểu và làm hài lòng mọi người,mình đã cố gắng bắt chuyện với bạn bè hay là mua đồ ăn chỉ để nói chuyện với mấy đứa giỏi,có lần mình đã khóc trên lớp chỉ vì nghỉ học tiết văn thầy đã kêu mình đứng lên và hỏi lí do mình nghỉ,lúc đó mình nói mình bị bệnh thì thầy lại nói ( cô bị bệnh,bệnh gì mà nghỉ tiết tôi chỉ là mấy cái bệnh tào lao mà dám nghỉ biết tôi ) lúc đó mình đã có nói lại thầy 1 2 câu nhưng lại bị thầy nói là trả treo,thiếu tôn trọng giáo viện và ghi mình vào sổ đầu bài mình bị các bản nói này nói nọ còn lấy chuyện mình bị bệnh cười đùa lúc đó mình vừa tuổi thân lại tức,về còn bị mấy cô hàng xóm so sánh mình và bạn thân nhiều lúc mẹ mình còn buôn ra những câu rất khó nghe ( sao mày ngu thế,biết thế đã không sinh mày ra,sao lúc đó tao không giết mày đi cho đã nợ,nói 1 cãi 10 ) mình còn hay bị mẹ chửi vô cớ và hay mẹ đổi từ vô cớ nữa,mẹ mất tiền là dô mình lấy,đồ trong tủ rớt ra là do mình muốn cắt nhưng trong khi mình chả làm lại bị đổ thừa vô cớ,mình thường khóc rất nhiều mình còn đã muốn chết quách đi cho nhanh để không còn bị xa lánh,nói xấu,so sánh,bị chửi,bị giáo viện đì,không ai đứng về phía mình ba mẹ mình nghĩ mình là đứa trẻ hư,thầy cô lại coi mình như trò cười,mình đã rất mệt mỏi triệu đựng những tổn thương mình rất ngủ được ngủ 1 giấc thật dài để không còn bị như dị nữa

  4. Fédiante viết:

    Đời người lắm chông gai. Bạn hãy cố gắng mà tìm đường giải thoát. Giống như một vùng trời tối mịt nhưng lại có một ánh sáng lóe lên. Dù nó ít ỏi nhưng cũng là tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng. Tìm đường giải thoát cũng như giải thoát chính bản thân mình. Thứ đã không thuộc về mình thì đừng cưỡng cầu, thứ đã là của mik dù có vứt vỏ thì nó sẽ vẫn ở lại. Đừng như tôi như một con thiêu thân cố gắng giành lấy ròng rã 4 năm trời nhưng chẳng có ích j. Bản tính con người vốn đã vậy nên là tôi không còn j hy vọng hay thất vọng nữa. Hãy cho bản thân một con đường giải thoát. Hãy là chính mình và đừng nghe bất cứ ai. Cố gắng mà sống tiếp vì thế giới bên ngoài kia còn rất nhiều người như thế. Lỡ như một ngày nào đó chúng ta lướt qua nhau thì sao. Nên là dù có vấp ngã thì hãy cố gắng đứng lên và hãy mở rộng tầm nhìn vì bên ngoài kia còn có rất nhiều thứ đáng để chúng ta bỏ công sức và thời gian để ngắm nhìn. Và đừng vì một vài thứ không đáng mà làm ảnh hưởng đến cơ thể hay tinh thần bởi chúng không đáng.

  5. những đứa trẻ hư và biết làm nũng thì có kẹo để ăn, cớ sao những đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn chỉ nhận được một lời khen hay một cái xoa đầu thôi nhỉ?..

  6. Khách viết:

    Đầu tiên, tớ trân trọng của admin và cả mọi ng bình luận ở đây. Tớ nghĩ chúng ta xứng đang một cái ôm chặt dù là thân quen hay không.
    Ngay lúc này đây, tớ cũng cảm thấy thật lạc lõng ngay chính nơi tớ đang sống. Tớ cảm thấy tớ chẳng thể gượng cười nổi nữa, tớ thấy mông lung và mơ hồ. Vô cùng muốn giải thoát nhưng tớ không thể vì tớ còn nhiều việc cần phải làm.
    Cảm ơn mn đã chia sẻ và lắng nghe tớ, tớ cảm ơn.

  7. Sako viết:

    ừm tui là con cả nhưng tui là gái, mẹ tui còn trọng nam khinh nữ nên cái việc hiểu chuyện nó luôn phải gắn liền với tui. Em trai tui nó mau lớn nên mấy đồ nó mặc ko vừa thì tui sẽ là người mặc. Nhiều lúc tui muốn mua đồ cho tui lắm nhưng mỗi khi tui tự để dành tiền mua đồ thì mẹ lại nói là có tiền mua thứ tùm lum ko biết sài tiền… Tuiddax hiểu chuyện đến vậy rồi mà nhỉ? Sao thằng em tui nó vòi vĩnh nó năn nỉ thì mẹ mua còn tui đồ cũ rồi mẹ lại ko chịu mua cho tui?

  8. Vô danh viết:

    Tôi ghét cái cảnh lúc nào cũng chĩ nghe theo lời bố mẹ tôi ghét cái cảnh họ đánh đập em tôi và kì vọng vào tôi quá nhiều tôi ghét họ tại sao lại ly hôn? Tôi ghét người dượng lúc nào cũng chửi mẹ tôi,ghét dượng có tình cảm với tôi,sờ mó tôi lúc ngủ tôi ghét vcl dượng hãm vl ra mẹ tôi lúc nào cũng nghe theo những lời nói đó đcm ghét vcl

  9. Từ nhỏ gia đình tôi đã ly hôn ,tôi đã bị áp lực từ gia đinh , đến nỗi đã muốn tu tu từ năm lớp 1 nhưng rồi tao bắt đầu đọc boylove nó giúp tôi dân vui vẻ và ổn hơn … tôi đã bỏ suy nghĩ tu tu đi .. cho đến khi càng lớn dần tôi mới thấy áp lực càng nặng và nhiều , mẹ tôi thì thiện vị chị hai tôi hơn … vì chị tôi học giỏi 10 năm liền , tôi còn chưa bằng 1 góc cụa chị tôi .. tôi đã ghen tị rất nhiều .. nhưng khong ai hiêu cho tôi cả .. tôi sợ tất cả , tôi coi tôi như 1 đứa vô dụng vậy , mẹ tôi nói ” sao tôi vô dụng quá vậy , bic vậy đã khong đẻ ra tôi , sao tôi khong chết đi cho đỡ chật đất ” .. Tôi cần 1 người tâm sự với tôi và thấu hiểu tôi .. nhưng dường như chẳng có ai

  10. Dthuw Bl viết:

    Nhà tớ được gọi là đông con . Anh Hai tớ 16 tuổi đã nghĩ học để phụ gia đình nuôi các em , tớ là con 2 nên cũng có rất nhiều trách nhiệm . Cha của tớ 6 ngày mới về một lần vì công trình bắt buộc, mẹ thì ngày nào cũng ẵm hai đứa con trên lưng .
    Vì là trụ cột gia đình nên Anh Hai tớ là người gánh vác trách nhiệm , ngày nào cũng về với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi rồi tối lại đi làm thêm , Tớ biết vậy nên không đua đòi ,tớ cố học thật giỏi , tớ được hạng 2 khối tớ vui lắm vì được mẹ khen được tiền về mua sữa cho em , ngày nào đi học về tớ luôn muốn vỗ hai đứa em của tớ ngủ đi vì nhìn mẹ không có tí sức lực nào bất lực khi hai đứa nhỏ lầm lì không ngủ, Cha tớ thì mỗi lần về đều mua rất nhiều đồ chơi cho em bé , Anh Hai thì được cho tiền , Tớ Cảm thấy may mắn vì Gia đình tớ không lý hôn . Tớ mít ướt lắm , Nỗi đọc truyện mà thấy buồn là khóc nên khi gia đình cãi nhau tớ chỉ có thể ẵm hai em bé vào phòng rồi ngủ, TỚ LUÔN CẢM THẤY MAY MẮN KHI TỚ CÓ MỘT GIA ĐÌNH HOÀN CHỈNH – NHƯNG GIỜ THÌ SAO BỐ TỚ BỊ TAI NẠN RỒI BỐ TỚ ĐANG NẰM TRONG BỆNH VIỆN – mẹ tớ thì hốc hác xanh xao – Nhưng giờ thì ổn rồi – Cảm ơn vì đã đọc

  11. Nguyệt viết:

    Thực ra nếu nói thế cũng hẳn. Một đứa trẻ ngoan đúng thật nhiều lúc chúng nó cũng sẽ không được kẹo nhưng chúng ta lại quên mất rằng chính chúng cũng là những viên kẹo ngọt ngào nhất

  12. Haha_lu93 viết:

    Bố mẹ tôi thường hay có cái kiểu so sánh con mình với con nhà người ta. Rằng “con bé đó học giỏi như này như kia”, “tìm được công việc văn phòng lương tháng vài chục triệu”, “có người yêu cưng chiều”, “hẳn là ba mẹ nó hãnh diện lắm còn con mình nhìn phát chán”. Đứng trước những lời nói đó tôi nói rằng tôi ổn với việc đó, tôi nói rằng tôi không buồn vì tôi biết bản thân mình còn nhiều mặt yếu kém, nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt, bất cứ ai cũng được, chửi rủa và sĩ vả tôi, tôi đều chịu đựng được, nhưng tôi không thể nào không buồn khi những người đáng ra phải hiểu tôi nhất, đáng ra phải là người đứng về phía tôi, công nhận thành quả của tôi lại là người làm tổn thương tôi nhiều nhất. Có một khoảng thời gian khá lâu về trước, tôi thường xuyên nằm mơ thấy người khác chửi mắng mình, trong mơ đôi mắt họ to đầy phán xét vây quanh tôi và không ngừng rủa xả (đôi lúc họ gọi tên tôi đầy giận dữ khiến tôi ghét bỏ cả cái tên của mình), tình trạng đó tệ đến mức khiến tôi dần trở nên cáu bẩn và có những hành vi tự hại bản thân. Giờ thì, bố mẹ vẫn vậy, nhưng có lẽ theo thời gian tôi cũng trở nên chai sạn với mọi vết thương lòng hoặc có lẽ là chẳng còn phân biệt được mình đang đau ở đâu nên cũng phớt lờ chúng, giờ tôi sống như một kẻ ngoài cuộc, tách linh hồn mình ra khỏi thể xác và xem những vết thương trên cơ thể kia chẳng liên quan gì đến mình nữa. Sống vậy tôi thấy nhẻ nhõm hơn, nhưng thuốc an thần về lâu dài sẽ trở thành chất độc, có lẽ một ngày nào đó chính tôi sẽ tự bóp chết chính chăng, tôi cũng không biết nữa.

  13. Kiki viết:

    Tôi không phải một đứa con ngoan, không biết nghe lời. Tôi chỉ nghe lời khi tôi thấy điều đó đúng, ngay cả khi đó là người lạ. Từ bé tôi nhận ra tôi không hợp với bố mẹ mình, kiểu tôi nhận ra họ không phải người tốt, họ yêu bộ mặt xã hội của họ hơn là tôi. Trong năm nay, tôi bị họ hàng xâm hại tình dục và tát tôi ngay nơi công cộng khi tôi cố chạy trốn, tôi đã báo cảnh sát nhưng khi họ đến thì họ trình bày với cảnh sát tôi là đứa mất trí, tôi tưởng tượng ra điều đó. Khi ở riêng, bố mẹ, anh tôi chửi tôi là đứa ngu si, phá hỏng gia đình, họ hàng họ. Từ lúc đó , gia đình trong tôi đã sụt đổ hoàn toàn. Gần đây tôi đã đi xem bói, bà bói bảo mai sau tôi sẽ giúp đỡ gia đình rất nhiều, tôi cảm hóa được họ 🙂 Nghe xong tôi còn phải thốt ra “mai sau em tốt vậy sao chị “=)))

  14. abcxyz viết:

    Một đứa trẻ ngoan thì không có kẹo và chúng học được cách để tạo ra viên kẹo cho riêng mình. Còn những đứa trẻ vòi vĩnh và có kẹo thì mãi phụ thuộc vào tình cảm ban phát của người khác. Chẳng ai cho không ai cả đời cả, nên những đứa trẻ trưởng thành sớm vẫn tốt hơn những đứa trẻ mãi không trưởng thành.
    Hãy nhìn cuộc đời bằng ánh mắt dịu dàng, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời vốn dĩ rất dịu dàng với bạn.

  15. buồn thì buồn vừa vừa thôi viết:

    gần đây tôi cảm thấy mình đang bị bố mẹ và họ ngoại ( họ nội nhà tôi ko nhiều chuyện như vậy ) m thao túng tâm lý . họ liên tục bảo tôi yêu đương và kết hôn , sống sao cho thành 1 người vợ tốt , con dâu hoàn hảo nghe lời nhà chồng . tôi còn chưa tới 20 tuổi nữa ko 1 mảnh tình .tôi thậm chí ko còn cảm giác với cả trai lẫn gái . tôi chỉ muốn hét vào bố mẹ rằng con bố mẹ muốn tự tử cũng đã hơn 5 năm r sẽ ko bao h tồn tại vụ lấy chồng sinh con ( mình ghét trẻ con dần vì ko thể tưởng tượng mình sẽ mang thai hay j nó dần khiến m buồn nôn ) . tôi đã định ngày chết của m luôn rồi đó ,bố mẹ là sợi dây níu tôi lại tg này và truyện nữa bây h nó dần mỏng rồi . ngày tôi định chết đẹp cực là ng tôi sinh ra ( số đẹp cực ) , 1 là năm sau , 1 là tận hơn 20 năm sau , tận hưởng mọi thứ tốt trên đời , tôi nghĩ khi qua 40 tuổi là đủ để tôi thỏa mãn về mọi thứ , TÔI ĐÃ QUÁ NGOAN TRONG MẮT BỐ MẸ , kiếp sau hãy ích kỷ 1 chút , hư chút . ngoan là 1 cách hành hạ chính bth . haha tôi còn ko mong có kiếp sau . truyện khiến tôi hp vì nó là cách giải tỏa tâm trạng khi đọc tôi có thể khóc cười và cũng chỉ khi đọc tôi mới thấy m đang sống , bạn tin ko tôi đã đọc liên tục trong gần 10 năm qua

  16. cachabac viết:

    tui cx ko bt sao nx nhưng tui ghét mấy việc mà lm bó mẹ buồn nên tui luôn có tỏ ra rằng mình hểu chuyện nhưng ngược lại với tui là chị gái lại luôn đòi bố mẹ hết thứ này thứ nọ bố mẹ thì lại chiều chj tui á nên tui cx ko bt sao mặc dù là ng lm bme tự hào nhưng tui ko nhận đc thứ gì cả chỉ có chj tui đc thui nhưng mà tui cx ko muốn xảy ra xích mích hai chj em tui nên chỉ im lặng ko nói ra vì nếu nói ra bố mẹ sẽ cho rằng tui phải hiểu cho chị rồi này nọ khiến tui rất hay tiêu cực về gia đình:<<< nhiều lần tui cx có tỏ ra rằng mình ghét việc đó nhưng nó chẳng mang lại íc lợi j cho tui nên tui nghĩ là "phải tiếp tục lm con ngoan lớn rồi sẽ tự do nhỉ" tui hay cố an ủi bản thân như vậy nhưng mỗi lần như vậy tui lại tiêu cực hơn….

  17. minspiration viết:

    Lớn rùi cũng sẽ không dễ đến với tự do vậy đâu. Cuộc sống Á Đông chúng mình còn cái tình cái nghĩa, đạo hiếu làm con, mối quan hệ ruột thịt ràng buộc nhiều. Hãy yêu thương bản thân nhiều hơn và đôi khi cân nhắc xem cái gì mới là cái bạn muốn. Bạn có cần phải có những cái mà chị bạn cũng có, chị bạn đòi hỏi từ bố mẹ không? Hay đôi khi chỉ là chị ấy có thì mình cũng phải có? Lớn lên 1 tí, mình nhận ra là, mình chẳng ham những cái đó đến vậy; nhưng hồi nhỏ cũng sứt đầu mẻ trán, drama ầm ĩ cả lên với anh chị em. Lớn lên 1 tí, người ta lại thích những cái riêng mình có, những cái của mình, những cái mình làm được và có ý nghĩa với bản thân mình. Lớn lên 1 tí, mình thích bình yên hơn. Tiêu cực thì mệt lắm á. Nghĩ thoáng và vui vẻ lên nha!

  18. ổn mà viết:

    chào , sau khi đọc đc hết các tâm sự của các bạn thì t cũng muốn lên đây muốn nói vài điều ah , t cảm thấy mình rất may mắn khi gia đình hạnh phúc và bình yên chính bản thân cũng đc cha mẹ tán thành những điều mà mình thích như vc học đàn của t v t chưa từng nghĩ rằng mình liệu sẽ sống sót ra sao khi rơi vào hoàn cảnh giống như v … t đọc xong t cũng rất lấy làm sót và chắc chắn rằng nó ko phải là sự thương hai nhưng mà dù sao thì ông trời cho ta một bài toán khó nếu ta chăm chỉ đi tìm ra kết quả đúng thì thành quả sẽ rất tuyệt vời nên làm ơn xin đừng nản lòng bạn ơi , nếu như bạn cần một nơi để có thể tìm ra lời khuyên cũng như một ng bạn để tâm sự thì có thể liên hệ qua fb của tớ đừng ngại nheeee tại t cũng dui tánh lắm hêhe
    tên fb là Nhi Nhi Lee nhe avatar bầu trời vs cầu vòng í tiểu sử có ghi chữ huhuhhu á
    sorry nhe t ko bt gắn link fb á

  19. Khách viết:

    Với e thì đứa trẻ nào cũng sẽ có kẹo chỉ là nó đến sớm hay muộn thôi

  20. beiu cua may anh chong viết:

    sau khi đọc xong tất cả bình luận của mọi người, thì tui cảm thấy thương cho nhiều bạn. Riêng tui, tui không phải kiểu người sẽ nhẫn nhịn hay hiểu chuyện cho lắm, nếu một việc gì đó xảy ra trong khi người sai kh phải tui mà tui bị mắng hay đánh thì tui lập tức phản bác liền. Trong nhà, tui luôn cảm thấy bị thiên vị, gần như là lúc nào mà có chuyện gì xảy ra trong nhà thì bà tui cũng đổ lên đầu tui hết á, riết rồi cũng quen luôn; giống như là bởi vid ghét mẹ tui nên trong mắt bà tui giống mẹ, là một đứa cháu không ra gì, dù có cố gắng giải thích hay như thế nào cũng chả chịu nghe

  21. Rmmm viết:

    Thương thương tất cả mọi người 😊

  22. I’m fine viết:

    Tui có đứa e trai suốt ngày đua đòi, biết bame đi làm cực ko thể chi tiền mua mấy thứ mà nó muốn, tui luôn la nó mỗi khi nó đòi mua một thứ gì đó nhưng thứ tôi nhận lại là một cuộc nói chuyện ko được ổn (vì ba tui lúc đó đang say). Bảo sao tui hay khó chịu với e, e còn nhỏ nó biết gì đâu. Lúc đó tui kỉu ấm ức mà khóc: “thấy e hắn đua đòi miết mà bame làm chi có tiền để mua mấy thứ nớ”. Ba tui mới nói “ba nói rứa thôi chớ có bh mua cho em đâu” nhưng tui thấy bame lúc nào cũng đồ chơi dù nó tận mấy trăm ngàn một chiếc xe. Về sau tui mặc kệ nó đòi hỏi gì với bame

  23. Khách viết:

    Tui có đứa e trai suốt ngày đua đòi, biết bame đi làm cực ko thể chi tiền mua mấy thứ mà nó muốn, tui luôn la nó mỗi khi nó đòi mua một thứ gì đó nhưng thứ tôi nhận lại là một cuộc nói chuyện ko được ổn (vì ba tui lúc đó đang say). Bảo sao tui hay khó chịu với e, e còn nhỏ nó biết gì đâu. Lúc đó tui kỉu ấm ức mà khóc: “thấy e hắn đua đòi miết mà bame làm chi có tiền để mua mấy thứ nớ”. Ba tui mới nói “ba nói rứa thôi chớ có bh mua cho em đâu” nhưng tui thấy bame lúc nào cũng đồ chơi dù nó tận mấy trăm ngàn một chiếc xe. Về sau tui mặc kệ nó đòi hỏi gì với bame

  24. Kngocc viết:

    Một đứa trẻ hiểu chuyện?
    Một đứa trẻ ko đòi hỏi bất cứ điều gì kể cả tình yêu thương hay sự chăm sóc của ngkhac…?
    Ko phải ko đòi hỏi mà đứa trẻ ấy đã trải qua bao nhiêu điều trải qua những thứ bất hạnh để rồi dân biến thành một đứa trẻ có tư duy là
    Liệu mình có lm phiền họ không?
    Liệu có nghĩ sao về mình?
    Mình phải ngoan ngoãn để vừa lòng ngkh
    Đôi lúc chỉ cần 1 cái ôm thôi nhg đứa trẻ ấy vẫn ko dám mở lời,nhìn những đứa trẻ khc mà mơ ước,nhìn mà thèm muốn,…nhg mà để đứa trẻ ấy mở lời ra để nói thi là 1 vc quá khó với nó …lâu dần đứa trẻ ấy dần trở nên trầm đi chỉ bt nghe lời và làm những j ngkh nói…điều đó làm cho ngkh nhìn vào thì lại nghĩ,đó là một đứa trẻ ngoan nên ko cần để ý đến nó nữa…nó ngoan ngoãn thì có hay ko nó cũng sẽ ko qtam,họ nghĩ nếu thiếu hay bất công vs nó thì cũng ko sao đơn giản vì “nó là 1 đứa trẻ ngoan”
    Trẻ ngoan ko cần tình yêu
    Ko cần sự qtam
    Ko cần đc ôm ấp vỗ về?
    Tại sao họ chỉ nhìn vẻ ngoài đứa trẻ đó nhg lại ko bt bên trong đó là 1 vùng trời tăm tối?
    Đứa trẻ ngoan thì cũng là 1 đứa trẻ ..cũng cần đc yêu thương và đc qtam mà …?

  25. rinzrinz viết:

    ừ nhỉ, tôi vẫn luôn cố gắng làm mọi thứ nhưng cái tôi nhận về chỉ là câu “sao mày tệ thế” bởi lẽ họ chỉ nhìn những cái lỗi của tôi rồi phê bình, chưa bao giờ họ có tự hào về tôi, nhà tôi có 2 chị em mà chị tôi rất giỏi thế nên lúc nào tôi cũng bị đem ra so sánh với chị, thế nhưng tôi vẫn không đuổi kịp, nực cười thay là tôi cố biến mình thành bản sao của chị vì tôi sợ phải đối mặt với những lời chê trách đó, tôi vẫn cố gắng hoàn thiện bản thân mình nhưng có lẽ vì cái bóng của chị quá lớn khiến tôi lưu mờ và không nhận được sự yêu thương đồng đều. Dẫu rằng tôi có làm tốt điều gì thì họ cũng chỉ nghĩ rằng vì tôi có chị giúp đỡ mãi mãi không thể tự làm bằng chính năng lực của mình, chính vì điều đó mà tôi luôn khuông mình lại để rồi bản thân tôi tự mắc kẹt trong chính những muộn phiền và đưa ra những suy nghĩ giải thoát. Một giấc ngủ không có nhiều suy nghĩ đã rất lâu rồi tôi chưa có, tệ đến mức tôi đã từng nghĩ “bản thân mình thật tệ tại sao người khác làm được mà mình lại không thế nên bị so sánh là đúng thôi trách ai bây giờ”. Tin được không? Trước kia tôi rất trầm lặng nhưng vì để cố gắng được như chị tôi đã cố hoà đồng như chị ấy nhưng tổ lại làm cho người ta nghét mình thôi và rồi tôi lại bị bao quanh bởi nỗi sợ đến mức tôi sinh ra tâm lý, tôi sợ chỉ vì mình nói chuyện mà người ta cảm thấy ghét mình,1 bài kiểm tra 8đ cũng đã để tôi có hàng tá nỗi sợ rồi, tôi lại phải đối mặt với sự chê bai và so sánh với chị nữa sao, tôi cũng cố gắng rồi mà, haha tôi muốn phát điên rồi mệt rồi

  26. Min viết:

    Tôi có 2 người em cùng cha khác mẹ, ba mẹ tôi đã ly hôn, từ nhỏ tôi sống cùng ông. Ba tôi đã có 1 gđ mới còn mẹ tôi vẫn sống như vậy mẹ thường hỏi tôi rằng con có cho mẹ đẻ em ko và câu trl của tôi luôn là ko, tôi cảm thấy mình rất ích kỉ nhưng nếu mẹ tôi có 1 gđ mới tôi sẽ ko còn ai bên cạnh cả. Vào mấy hôm trc có rất nhiều ng trong gđ cùng nói chuyện với nhau và nói vs tôi rằng con cho mẹ có 1 gđ để sau này con ko lo cho mẹ thì còn có người ở bên tôi đã nói rằng sau này tôi sẽ ở bên mẹ nhưng họ nói rất nhiều là hãy cho mẹ đẻ và cưới ngkh lúc đó tôi đã muốn bật khóc vì ko bt nói gì.

  27. Unkow viết:

    Luôn sống trong lo lắng sợ hãi,…Thật sự tôi mệt rồi. Chỉ muốn chết đi thôi…☺️

  28. Khách viết:

    Sorry mng rất nhiều vì đã đem câu chuyện tiêu cực của mình lên đây nhưng mình lại không có ai để tâm sự về nó cả. Chuyện là bố mẹ mình ly dị rồi, với mình chuyện này bình thường lắm vì mình hiểu rõ là bố mẹ chỉ không muốn ở cạnh nhau nữa thôi chứ tình cảm của bố mẹ đối với mình và em gái mình vẫn như cũ. Sau khi ly dị thì mình và em gái sống với mẹ và vì mẹ mình làm việc ở một cty của họ hàng bên nội nên mẹ đã quyết định nghỉ việc để tránh phải khó xử, thành ra nhà mình phải sống dựa vào tiền trợ cấp của bố (bao gồm: tiền học+học thêm+ăn của 2 chị em). Hiện tại, cuộc sống đối với mình cũng đủ ăn đủ mặc, được cái mình có khả năng tự học nên mình không tốn tiền học thêm nên khoản tiền đó sẽ dư dả ra thêm một chút. Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu không xảy ra việc mình muốn quay lại đam mê nhảy nhót của bản thân và chỉ mới nói vu vơ với mẹ là “mẹ ơi, con tính đi nhảy lại” thì mẹ mình ngay lập tức đưa ra phương án “1 là đi tập nhảy chỗ mẹ tập thể dục (đây là 1 lớp như kiểu cardio chứ không phải nhảy, bạn có thể search Zumba để tìm hiểu thêm) hoặc 2 là xin tiền bố”, đại loại là mẹ không muốn bỏ tiền ra cho mình. Em mình được đầu tư về mọi mặt từ cái số tiền dư ra của mình, từ bơi cho đến học võ, học vẽ, tất tần tật mọi thứ nó thích; còn dự định quay lại với môn nhảy của mình, mình rất nhiều cách để quay lại với nó, từ miễn phí cho tới 20k/1 tuần nhưng mình buồn lắm! Số tiền dư đó là phần của mình và nó dư sức để mình có thể đăng ký 1 lớp nhảy bình dân mà? Tại sao mình phải là đứa phải suy nghĩ đủ cách để ít tốn kém nhất mặc dù có đăng kí học thì phần tiền của mình vẫn dư? Buồn hơn là thay vì hỏi mình định làm gì với dự định đó thì mẹ lại dằn mình lại trước bởi chuyện tiền bạc? Mấy năm nay mình cố gắng tự học để đỡ phần tiền học thêm đâu phải để nhận lại sự đối xử như thế này? Cũng đâu phải mình không nhường nhịn em? Mình đã từng chấp nhận bán chiếc xe của mình để rồi ngồi lì ở nhà, không ai bầu bạn, không ai để chia sẻ chỉ để em mình có thể mua lại 1 chiếc ipad sau khi nó làm hư cái cũ rồi kia mà? Hay là khi mình vào được đại học tốt nên được họ hàng thưởng tiền và mẹ cho phép mình sử dụng một phần tiền đó để mua quà cho bản thân thì em mình cũng gào lên nói là mình được quà thì nó cũng phải được quà chứ rồi hứa là nó cũng sẽ vào trường c3 tốt để xứng với món quà thì tới lúc nó trượt mẹ mình cũng có lấy lại quà đâu? Hơn hết mẹ mình chỉ nói chuyện ngon ngọt với mình khi mẹ cần mình nói chuyện với bố để xin thêm tiền để mua cái gì đó hoặc để đầu tư cho em mình rồi khi mình nói xong thì ngay lập tức lơ mình đi. Rút cuộc mình cố gắng như vậy để làm gì? Việc ly hôn của bố mẹ chưa từng là lý do để mình buồn, mình cũng cố gắng thật hiểu chuyển để đỡ đần bố mẹ nhưng đâu cũng phải có 1 mức độ thôi chứ? Câu văn mình hơi lủng củng vì mắt mình nhoè cả rồi, cảm ơn mng đã đọc T.T

  29. T deo on! viết:

    Nên tiếp tục hay dừng lại?

  30. Khách viết:

    Dù mình có ngoan hay không ,
    thứ mình muốn bố mẹ vẫn sẽ cho mình

  31. yuki viết:

    tui cũng đang coi bộ anime đó nè anh em nhà í cưng thật sự á, cũng có nhiều câu chuyện đáng suy nghĩ lắm. Tình tiết nhiều khi thật đến nao lòng…

  32. Nii viết:

    Nói đúng ra thì trc đây khi gđ ly hôn thì tôi theo mẹ . Lúc đó tôi luôn thấy mẹ trách móc ba mình , đau đớn , và khó khăn từ mọi thứ tiền bạc . Lúc đấy tôi cảm thấy mẹ tôi và gđ mình lạ lẫm..
    Ngày trc , dù chỉ xin mua 1 cây bút tôi cũng ko dám vì sợ mẹ la . Lúc tôi bệnh tôi im lặng , ko đi khám vì tôi ko muốn nghe thêm “nhà hết tiền rồi bệnh vs tật tốn 1 mớ tiền phiền phức”
    Và còn nhiều câu khiến tôi thu mình thu hẹp suy nghĩ mình lại…Tôi luôn muốn mình là đứa trẻ ngoan nma người chịu thiệt mọi vấn đề khác lại là tôi

  33. Khách viết:

    Nhà mình có 2 anh em mình là chị và em mình là con trai. Mình không ăn rau mình ghét rau em mình cũng vậy. Em của mình chỉ cần nói một câu thôi là ông ngoại mình sẽ nhớ mãi nó không thích ăn rau còn bản thân mình dù đã nói cả trăm lần rồi nhưng vẫn vậy. Mình cảm thấy tủi thân mỗi khi ông mình mua thức ăn cho mình và em mỗi khi mình thấy hộp thưv1 ăn có rau mình sẽ nói “con không ăn rau mà, lần sau ông ngoại mua đừng để rau nha” mình biết ông mua cho mình là đã quý lắm rồi nhưng mình vẫn buồn lắm tại sao ông chỉ nhớ của em còn mình thì lúc nào cũng thế. Em mình muốn gì sẽ có cái đó, mình thì không được như thế, mình và em chỉ là anh chị họ thôi nhưng em lại rất thương mình, có gì em cũng chia cho mình, điều đó làm cho mình cảm thấy được an ủi phần nào

  34. Chú sói con viết:

    Dù có lẽ chuyện của mình không nặng lắm nhưng lúc học cấp 2 bame cho mình tình thương rất đầy đủ cũng bắt mình học rất nhiều (hầu như là full tuần chỉ chừa chủ nhaatj ra) ở lớp mình học thêm chỉ toàn là nam thôi mà cũng toàn lớp 8-9 lúc đó mình ngại rồi đủ kiểu với lại mình học toán nâng cao nên mình ko hiểu gì hết mà còn bị đẩy thuyền với 2 anh lớp 8 nữa. Lúc đó như ác mộng vậy mỗi lần học thêm là mình lại khó chịu ko thôi mấy anh lớn thì mở mồm là cc cl xúc phạm phụ nữ nhưng mình cũng chẳng biết làm gì mẹ thì suốt ngày kiểm soát. Học thì áp lực mà thời gian chơi thì càng giảm còn thời gian học thì cứ nhanh hơn có bữa đến 10h30 mới được về nhà. Dù biết đó là tốt cho mình nhưng bộ não thì ko chịu nỗi. Ai cũng muốn như con nhà người ta mà. Nhiều lúc bị giáo viên chủ nhiệm đì hay những việc không làm mà giáo viên cứ chặng họng không cho nói suốt ngày cứ hạ hạnh kiểm . Mong các em lớp 5 chủng bị vào cấp 2 đề phòng nhé vì nó rất phức tạp , tình yêu trai gái sẽ được đào rất sâu, những thứ như biến thái rất nhiều nên các bạn nữ hãy chú ý nhé

  35. rubi nhỏ viết:

    mọi người cho tui hỏi là lớn lên khỏe mạnh có gì sai sao.Chị tui lớn lên bệnh tật nên ba mẹ dành hết tình yêu thương cho chị.Tui tuy con út nhưng lại phải nhường nhịn chị cả đủ điều ,có lần chị tui lấy kéo đâm tui chảy máu vậy mà mẹ cũng không mắng chị tui hay quan tâm tui cũng không có ,ba tui thấy vậy thì không thèm ngó ngàng.

  36. A Ninh viết:

    Tui đang trong kì thi nhưng tui ghiền truyện của sany phải làm sao đây :'((((
    Tôi đúng là đứa trẻ tệ mà

  37. Lyze viết:

    Mình sinh ra và từ nhỏ mình đã phải chứng kiến cảnh gia đình lục đục mâu thuẫn, ba đánh mẹ, mẹ khóc ngày này qua ngày nọ. đến khi lớn lên đang ở độ tuổi dậy thì lại gặp ba mẹ nhau vì tình cảm lẫn tiền bạc, họ suy nghĩ đến chuyện làm giấy tờ li hôn và hỏi mình và em trai đứa nào muốn theo ai. đến lúc đó mình mới hiểu được cái cảm giác nhà thường là nơi trở về, nhưng mình lại không bao giờ muốn về. Ba mẹ mình đã làm giấy li hôn 2 lần, do ông ngoại mình từ quê lên cản nên đến giờ vẫn chưa li hôn, cả hai vẫn lầm lầm lì lì sống với nhau. Người khác nhìn vào luôn hỏi mình kiểu “sao mày thấy ba mẹ mày vậy mà mày không khuyên?”. Thật ra lúc nào xảy ra tranh cãi mình cũng vào khuyên nhủ cả hai nhưng người lớn luôn xem những đứa con nít như mình chưa đủ lớn để xen vào, và nếu như họ muốn điều như thế thì mình biết làm gì giờ? đã vài lần mình muốn từ bỏ cuộc đời này vì mình quá mệt, mình chỉ muốn 1 gia đình hạnh phúc bình thường nhưng có lẽ khó khăn với mình quá

  38. mintora viết:

    Kbiet nữa, cảm giác cứ bị hành hạ tinh thần làm mình buồn nôn quá , mình chỉ muốn gói gọn trong phòng và có một thế giới riêng thôi , mình cũng không thích nói chuyện nữa rồi , mình dễ bị mất kiểm soát quá , mình ghét bạn bè mình vì mình hết lòng mà ngta không coi trọng. Mình sợ ánh mắt mọi người, mình cũng cố gắng mà tại sao không bằng những người may mắn?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *