Tự Hào Về Bản Thân?
Sany -
Bạn đã từng hay đang cảm thấy tự hào về bản thân vì điều gì?
Nhớ kĩ❗️Chúng ta tự công nhận bản thân mình không cần sự đánh giá của những người xung quanh❗️
Xin chào, tôi đang là sinh viên chuyên ngành của tôi liên quan tới mỹ thuật và kỹ thuật. Năng khiếu vẽ của tôi bộc lộ từ bé, tôi rất thích vẽ truyện tranh và các nhân vật manga, nhưng bố mẹ tôi rất khắt khe họ không ủng hộ tài năng của tôi, cho rằng sau này nếu làm hoạ sĩ thì tôi sẽ có cuộc sống khó khăn. Nhưng tôi k từ bỏ đam mê vẽ vời của mình, tôi thường giấu bố mẹ vẽ vào tờ giấy nháp, song song với đó tôi vẫn học rất giỏi. Sau này lớn lên tôi tìm một ngành nghề có thể cân bằng giữa đam mê và tính logic và tìm được đáp án là kiến trúc, ban đầu cả tôi và gia đình cũng hoang mang, không biết bản thân có thực sự phù hợp với ngành này không, nhưng tôi cứ học, sau đó cũng lọt vào top4 được một giải thưởng thiết kế toàn quốc, kể từ đó gia đình đã yên tâm hơn và cho tôi tự do theo đuổi ngành học này.
Tự mình cảm thấy tự hào vì đã không từ bỏ tài năng của mình, vì đã luôn cứng đầu (haha). Tuy tôi vẫn luôn tự hỏi liệu mình có đang cố thể hiện bản thân khi chọn ngành đó không?, nếu ngày xưa tôi buông xuôi và nghe theo bố mẹ, học theo ngành bố mẹ muốn thì việc nghiên cứu chuyên ngành của tôi có đỡ vất vả hơn không? Nhưng khi đạt được một thành tựu nhỏ đó tôi lại càng chắc chắn hơn vào cong đường tôi đã chọn, vì chính tôi là ng lựa chọn, không phải ai khác nên khi gục ngã thì cũng chỉ có thể tự trách chính mình như thế còn tốt hơn là gục ngã vì đã nghe theo sự sắp đặt của ng khác. Đây là ý kiến cá nhân của tui thôi nha, có thể đúng cũng có thể sai tuy trường hợp!
chắc điều này có vẻ hơi buồn cười với mọi người nhưng mà điều làm tui tự hào đó là khi tui tự giải được bài tập toán nghe khá là buồn cười ha nhưng mà với đứa học yếu toán như tui thì giải được 1 bài toán mà không cần đến sự trợ giúp của ai đã là điều vô cùng tự hào của tui rồi
Đơn giản tui chỉ là 1 hs bình thường nhưng điều tui tự hào nhất chắc là môn toán và môn văn vủa tui đều trên 8 tui ko có bất mãn j vs nó nhưng ko đồng nghĩ với việc tui iu nó hay thích nó mà ngược lại cực kỳ ghét nó tại sao tui ghét nhưng tui vẫn hc vì nó là điều cần thiết cho con đường lm giàu của tui cái mình tự hào đôi khi cũng là cái mình ghét mà
tui tự hào vì tui có nhiều bạn có tất cả mọi thứ tui muốn như kiểu bạn bè học hành v.v:)
Tự hào vì bản thân là đứa đọc bl lâu nhất trong nhóm bạn =))) (7 năm)
Xin lỗi vì tôi lại đăng một bài ko liên quan đến chủ đề mà page đặt ra nhưng giờ tôi ko biết phải giải tỏa như nào k bít phk kể cho ai nghe nên đành đánh liều viết trên đây ạ! Mong m.n bỏ qua! Chuyện là tuần này tôi đã trãi qua vài cú shock khiến tôi tuyệt vọng,chán nản! Trong đó có hai vc lm tôi shock nhất thứ nhất là chuyện cr (cũ) tôi tôi rất thik bn ấy bn ấy cũng nói thik tôi dành rất nhìu lời nói quan tâm,tình cảm và những lời thề thốt với tôi nhưng cách đây một tháng bn ấy bắt đầu dần k trl tn ko đọc hay gì cả và mới hôm qua bn ấy đã chặn và xóa kb với tôi :’)),tôi thật sự ko hiểu nổi lí do mà bn ấy lại lm thế! Bn đó hiện tại đang sống tại seoul bởi vì thế tôi càng k thể nắm bắt rõ ch j đag sảy ra bên bn ấy và có thể bít đc lí do,tôi cảm thấy mik bị trêu đùa và tôi cảm thấy rất tiếc vì mik đã tin sai người,chăm sóc yêu thương một người xong lại bị đối xử như thế! Còn chuyện thứ hai là tôi có mê một bộ truyện trung bộ ấy nét rất đẹp và cốt truyện rất hợp gu tôi nhưng cách đây và phút tôi mới phát hiện ra là tác giả bộ chuyện ấy kì thị và miệt thị người Việt mik! Với lòng tự tôn dân tộc và lòng yêu nước thì chc chắn tôi sẽ phk bỏ bộ truyện ấy nhưng thật sự rất buồn,đối với tôi mỗi bộ tr mỗi nv đều như người nhà với tôi giờ bỏ thật sự rất đau :'( ! Cảm ơn mọi người đã lắng nghe!
Sau rất nhiều ngày tồi tệ, tôi vẫn quyết định đứng lên và bước tiếp.
Từ nhỏ tôi chưa hề biết liên quân là gì lúc đó tôi đu otp Zata x Lavi tôi rất mê đến nổi mà cái gì của tôi đều liên quan tới ot đó trong 1 lần vì lớp tôi ai cũng chơi liên quân nên tôi đã tải về chơi lúc đó tôi chơi rất vui nhưng kết quả học tập của tôi bị tụt tôi bị b la mắng nhưng lại lén lút chơi ba tôi cắt wifi tôi chỉ có thể sài ké nhiều lần tôi nói ba bát lại nhưng ba tô làm lơ lời nói của tôi vì không có wifi để chơi nên tôi đành xóa tuy đã xóa nhưng tôi vẫn đu nhưng theo thời gian thì tôi đu ít lại dàn dần tôi rất nhiều otp và ít để í otp đó bây giờ tôi bất đầu đu otp và tôi học giỏi hơn nhưng tôi có 1 mong ước nhỏ là tải được liên quân vì nó có rất nhiều kì niênm đẹp của tôi
Nhìn thấy chủ đề như này, tôi đã suy nghĩ thật lâu. Hình như tôi chả có gì để tự hào
Dù chẳng giỏi hơn ai nhưng điều duy nhất khiến tôi tự hào là vẽ và vẽ .Tôi chẳng giỏi gì cả,chỉ có vẽ khiến tôi thực sự có cảm giác đang sống kiểu: “à, mình cũng có điểm mạnh mà ”.Khả năng vẽ của tôi không bộc lộ từ nhỏ hay quá sớm như mọi người,nó chỉ mờ nhạt xuất hiện khi cuối năm học lớp 6 ( tôi cũng nhận ra tôi thích vẽ từ lúc ấy).Dù cho vẫn thua rất nhiều người nhưng hiện tại và trong tương lai tôi vẫn sẽ luôn cố gắng bởi đó là đam mê của tôi.
Hí mn, gọi tớ là Norin! btw vào vc chính thì tớ TỪNG tự hào khi mình vốn không giỏi Toàn, lại đc 9d Toán vào năm Tiểu học, nhưng giờ lên Trung học tớ mới biết nhiều thứ về Toán mà còn khó hơn nhiều mà sức học của tớ chỉ đạt đến mức trung bình th nên bâyh tớ kh còn tự hào về mảng đó nữa nhưng có một vc mà từ nhỏ đến giờ tớ vẫn tự hào là tớ là đứa duy nhất bt vẽ chứ kh hẳn là vẽ đẹp ở trong lớp=)))
Xin chào, tớ là Henu! Ko biết phải nối ntn nhưng tớ luôn đc mn xquanh (hoặc k) khen rằng tớ xinh, học giỏi và năg đôg nữa! Nhưng lên Trung học r thì lại ít hơn, nó cũng làm tớ e ngại hơn về bản thân nhưng ko s đâu, tớ vẫn luôn tự hào về bản thân mình. Tớ tự hào vì tớ đã có mặt trên cuộc đời r !
không liên quan tới chủ đề mọi người đang nói, chỉ là mình đang cảm thấy trái tim thực sự đang tan vỡ mà không thể nói với ai (thực sự là không ai cả vì mình đã thử hết rồi nhưng chỉ nhận lại toàn thất vọng thôi)
mình là người trầm tính, ít nói, nhát gan, thậm chí là sống khá hèn=)) mình có vài người bạn cấp 3, nhưng chưa bao giờ mình cảm thấy bản thân thuộc về nhóm ấy. một tháng trước vì quá buồn vì sự lạnh nhạt, thờ ơ và thất vọng vì mọi thứ mình cố gắng đều không là gì trong mắt họ nên mìnu đã xóa fb, ig và thôi lẽo đẽo theo họ để nói chuyện. kết quả không ngoài dự đoán khi những gì mình nhận lại là sự bỏ rơi, không quan tâm. mình dần làm quen và thấy ồ ở một mình cũng khá ổn. mình tập nói chuyện nhiều hơn, thoải mái hơn và mình quyết định mở lại fb. thế nhưng khi mở lại là một lần nữa mình cảm nhận sâu sắc sự bỏ rơi và lạnh nhạt. hóa ra trước giờ mình chưa một lần vượt qua vấn đề mà chỉ trốn chạy nó thôi.
nếu có một điều để tự hào thì mình cảm ơn bản thân vẫn còn gắng gượng được trên đời.
Tôi ko bị suy sụp từ lúc bố mẹ ly hôn, bạn bè bạo lục học đường
ờmm.. tui chỉ chán bản thân chả làm đc cái gì hết á , tui luôn tự hỏi bản thân là mình tự hào về cái gì :’)))
nhiều khi tự ghét bản thân chả làm được trò trống gì 😀
mình k thích tự hào về bthan
Tôi hay bị bạn bè gọi là khùng, thần kinh vì tôi luôn cười và hay tiếp thêm năng lượng cho mấy đứa bạn của tôi chắc chính vì v mà bọn nó ghét tôi nhưng tôi đã không gục ngã trc những lời của bọn nó và tôi quyết định sẽ đứng lên và đi tiếp
Mình tự hào rất nhiều trong cuộc đời,mỗi lúc lm gì đó ngoài sự mong đợi hihi. Mình tự hào từ những điều nhỏ nhặt nhất như là nấu đc một bữa ăn nè, lm được 1 bài tập khó hay hoàn thành đủ bài tập về nhà…Kể từ lúc sinh ra đến bây giờ, lần đầu tiên mình có thể dùng tiền của chính mình để mua quà tặng 20/10 cho mẹ và bà . Tuy nó chỉ là một món quà nhỏ nhưng mình vẫn rất tự hào vì mình đã biết nghĩ đến gia đình.Hay là những lần được cô khen mình tưởng chưng như giây phút đó mình là người chiến thắng á(hehe nghe ấy quá ha).Nói chung mình nghĩ ai cũng sẽ có lúc tự hào về bản thân thôi , chỉ là chúng ta chưa nhận ra hoặc chưa nhìn nhận nó thôi nè. Được sinh ra khỏe mạnh , đầy đủ bộ phận cx là điều đáng tự hào mòoo
Minh khá tự hào về bản thân khi là 1 người đi làm sớm và trải nghiệm cuộc sống ngoài xã hội sớm. Bản thân vốn là 1 đứa sinh năm 2006 và đã bắt đầu đi làm từ tết của năm lớp 9, đi làm nhiều chỗ và nhiều công việc khác nhau khiến cho mình tích lũy được nhiều kinh nghiệm. Việc bươn chải ngoài xã hội sớm khiến cho mình biết được người với người khác nhau ở điểm nào và mình còn biết được đồng tiền nó có giá trị như thế nào nên là đối với bản thân mình thì mình rất cực kì tự hào khi mà mình được trải nghiệm cuộc sống sớm hơn và biết được cuộc đời của mình muôn hình muôn vạn như thế nào.
Tui là thủ khoa đầu vào NEU, top 4 cả nước khối C03, điểm thi ĐH của tui thấp nhất là 8,5 văn còn lại đều từ 9-9,8 điểm. Tui có bằng JLPT tiếng nhật, 2 lần đạt học bổng trên ĐH, có những trải nghiệm đi làm từ hồi lớp 9 đến giờ. Tui đang cày Toeic để ra trường và luôn nỗ lực trong cuộc sống. Tui biết may vá thêu thùa. Tui từng đi làm may 1 năm, từng thêu 2 bức tranh to oạch tặng bố, từng làm 1 bó hoa to tặng cô giáo,… Người ngoài khen tui, bố mẹ tự hào khi nhắc về tui, bạn bè cũng ngưỡng mộ tui,… Nhưng thật sự tui chưa cảm thấy bấy nhiêu là đủ để bảo rằng “tôi tự hào về tôi”. Có lẽ tui là 1 đứa tham lam, chẳng bao giờ biết đủ. Tui cũng là 1 đứa tự ti, có thể vì khi đã ở 1 vị trí nào đó, thì con người ta luôn so sánh bản thân với người khác. Tui cũng có những khuyết điểm, tui cũng nhận thấy những người tui chẳng thể sánh bằng. Nhưng tui cũng chỉ biết ngày càng cố gắng để có 1 ngày tui cảm thấy sự hiện diện của mình là 1 điều đáng tự hào.
Tớ thấy tớ chẳng có gì để tự hào cả
Tui đang học năm cuối cấp 3, tui có ba mẹ đều làm giáo viên vì vậy bạn bè ba mẹ tui đa phần cũng là giáo viên. Mỗi lần có dịp tụ tập, bạn bè của ba mẹ hay khoe con cái của họ, nào là HSG cấp tỉnh, nào là đoạt giải này giải nọ, năng khiếu đầy mình. Những lúc đó ba mẹ tui chỉ im lặng và cười trừ vì tui chả có gì cả. Tui học không quá xuất sắc, học trên lớp cũng thuộc loại giỏi nhưng vẫn lép vế con họ. Tui không giỏi về chuyện học, nhưng tui luôn phụ giúp ba mẹ việc nhà cửa, từ việc nhà đến việc nấu nướng tui đều cân tất. Tui không có năng khiếu đến mức đạt giải nào đó nhưng tui có thể chơi guitar, có thể vẽ, có thể chơi các môn thể thao từ bóng rổ, bơi lội, bóng chuyền đến cả võ thuật, thêu thùa may vá đan móc tui cân hết(hồi lớp 10 tui còn móc áo quần cho người quen để kiếm tiền). Tui không học giỏi đến mức lấy được học bổng nhưng từ hè lớp 9 tui đã vừa làm vừa học để ba mẹ đỡ phải tốn tiền lo xăng xe, tiêu vặt của tui. Vì vậy nên hồi đó tui còn thấy tự ti, tui thấy khi ba mẹ làm giáo viên mà phải ngồi im lặng lép vế trước bạn bè tui buồn lắm. Nhưng giờ ngẫm lại, tui cảm thấy rất tự hào về bản thân khi tui không phải là 1 gánh nặng cho ba mẹ, tui cũng đã làm cho ba mẹ tự hào về tui
Điều mà mình tự hảo nhất có lẽ là chăm chỉ học hành và đạt điểm cao trong kỳ thi THPTQG. Thật ra trước đó mình cũng chỉ học bình thường trong lớp thôi, điểm các môn cứ dao động hoài trong cái mức 7-8 và không lên được. Nhưng mà đã có 1 cú sốc khiến mình dường như bừng tỉnh khỏi cái nhịp sống đó. Bài kiểm tra cuối kỳ 1 năm lớp 12 môn Hoá của mình chỉ được 4,5đ. Lúc nhận được bài kiểm tra và biết điểm, trong lòng mình chỉ có 1 cảm giác duy nhất đó là nỗi sợ hãi từ tận trong tim. Vì mình có 1 người chị học siêu giỏi và cũng rất khó tính. Thật sự lúc đó mình chỉ có suy nghĩ là xé bài kiểm tra đó và vĩnh viễn không để chị mình phát hiện ra.
Cuối cùng thì mình vẫn không xé và chị mình cũng phát hiện ra mình học dở không phải vì bài kiểm tra đó. Sau khi về quê nghỉ tết thì chị mình có in đề cho mình làm nhưng mình gần như không trả lời được những câu vận dụng cơ bản trong đề. Lúc ấy chị mình chỉ chửi mình có mấy phút thôi nhưng mà khiến mình nhớ mãi cái cảm giác sợ hãi và xấu hổ lúc đó.
Sau hôm đó mình bắt đầu thay đổi nếp sống của mình. Không còn đi ngủ lúc 10h tối nữa, cũng không lướt facebook trong lúc rảnh nữa. Học đến 2h sáng, xoá fb, chỉ sử dụng điện thoại để tra bài tập hoặc nhận tin nhắn về lịch học trong nhóm lớp. Có lịch học ở trường thì 6h dậy để 6r đi học, không có lịch học thì 7h dậy đánh răng rửa mặt ngồi vào bàn học luôn. 1 ngày 24h thì mình đã dành tới 16h -17h để ngồi vào bàn học và không để bị phân tâm bởi điện thoại. Lúc nào căng thẳng hoặc mỏi đầu óc quá thì mình sẽ đứng dậy đi loanh quanh khỏi nhà mấy phút rồi quay lại bàn học.
Ban đầu chuyện này khá khó khăn với mình vì khi ngồi vào bàn học thì bắt đầu buồn ngủ, gặp bài tập thì không biết làm vì trên lớp không nghe giảng hẳn hoi. Mình từng muốn bỏ cuộc khi học đến 12h đêm mắt mình díu hết lại với nhau. Nhưng cứ nghĩ đến điểm 4,5 hoá khiến mình không dám ngủ. Mình cố gắng khiến mình tỉnh táo bằng cách đi lại hay vỗ nước lạnh vào mặt. Cuối cùng thì hôm đó đến đúng 2h mình mới gấp sách đi ngủ.
Bài tập Hoá ở mức 8đ đầu tiên mình giải được là 1 bài tập tìm chất và tính số mol của chất đó. Mình mất gần 2h để tìm đủ mọi cách làm ra nó. Thật sự cái cảm giác mình đưa bài cho chị và chị mình nói bài đó đúng rồi khiến mình vừa vui vừa tự hào. Chủ yếu là do cảm thấy cố gắng 2h đồng hồ cuối cùng cũng có kết quả và rằng mình cũng không ngu ngốc đến mức đó. Có lẽ đạt được 1 kq nào đó khiến tinh thần mình càng hăng máu hơn nữa. Mình học không biết mệt mỏi liên tục như vậy 6 tháng trời liền. Và tất nhiên trời không phụ lòng người chăm chỉ. Mình thi Hoá được 9,5 mà không nhờ sự may mắn nào hết. Điểm Toán, Lý cũng tăng lên 1 điểm so với trước kia do trước đó mình cũng học khá 2 môn này. Mình là 1 trong những người cao điểm nhất lớp và đỗ vào trường top ở khoa thế mạnh của trường
Thật sự khi mình viết lại những dòng này ngay bây giờ, mình vẫn luôn cảm thấy tự hào và biết ơn về cô bé 18 tuổi năm ấy đã hết mình vì chính tương lai của bản thân như thế
Mà mn cũng nhớ chú ý học thì học vậy thôi chứ vẫn nên có 30p- 1h để thể dục thể thao cân bằng nhé. Mình lựa chọn vừa đi bộ vừa nói chuyện cùng với 1 người bạn khác về những việc lặt vặt trong cuộc sống để vừa giải trí vừa tập thể dục luôn 🥲.
Mn hay kêu học nhiều vậy chán ch.ế.t nhưng thật ra lúc đó mình học giỏi lên rồi nên mình thấy thích học lắm🤣. Mình còn giải trí giữa giờ sau những giờ mệt mỏi làm đề Lý, Toán bằng cách lôi đề Hoá ra làm cơ🌝 Nên là đừng bỏ cuộc nhé vì nỗ lực nào rồi cũng được đền đáp💞
Xin chào các tình yêu của tui ở đây nha. Chủ đề hôm nay tôi thấy nó khá khó với tui luôn, tui tự hỏi “bản thân mình giỏi cái gì nhỉ?”, “tui có nên tự hào về thứ tui giỏi hay tui nên tự hào về đạo đức và phẩm chất của mình không!”. Bản thân tui có thể nói là có năng khiếu, về mỹ thuật tui có thể gọi là biết, về âm nhạc thì có thể nói là tạm, về mảng đối nhân xử thế thì có thể nói là thuận theo thời vận, nghiên về mọi hướng để bản thân luôn ở trong 1 khuôn khổ trung tính, bình đẳng và vô hại vô mưu, luôn luôn để mọi việc ở mức khá trở lên, trừ nấu nướng thì tui đầu hàng trước. Wao! Tính ra những thứ đó cũng có thể nói là hữu dụng trong cuộc sống thường nhật ha mí bạn, nhưng mà, những thứ tui kể ở trên luôn phải đi theo 1 đống khuyết điểm do tui tạo ra dựa trên tiêu chuẩn cao chót vót của mình, khi không đủ tiêu chuẩn, tui tự giác biết “À, bản thân mày thì có gì hay? Ngta cũng làm được như mày thậm chí là hơn nữa kìa, mày thấy lời khen mng giành cho mày có xứng không!!” Như bị ô vờ thing kinh luôn :(( nhưng mà 1 phần trách nhiệm như vậy lại làm cho tui kiềm chế bản thân và bắt tôi phải đặt niềm tin vào ngkhac. Đấy là điều mà tui tự hào về bản thân cho đến tận bây giờ nè ^=^ và tui luôn phải đi theo trách nhiệm của bản thân là hoà mình vào xã hội như vậy, nó khiến đầu tuu bớt nặng và hãnh diện về tui nhiều hơn, tui sẽ luôn cố gắng giữ sự tỉnh táo cho bản thân cũng như không đánh mất điều mà bản thân thấy tự hào💪❤️🔥
Tui có kênh tiktok và cũng kiếm được những đồng tiền từ thành quả bản thân, tự học và tự trau dồi bản thân. Không xin tiền và cũng không nợ tiền ai =)))
Vứt bỏ được các mối quan hệ toxic, bỏ ngoài tai những lời tiêu cực, không còn tranh luận với những người như vậy nữa, mỗi ngày đều tìm kiếm điều mới để trải nghiệm, yêu bản thân hơn, đầu tư cho cái đầu và sức khoẻ bằng đồng tiền của mình. 3 năm trước, mình từng mất đi động lực sống, năm cuối đại học mà rất nhiều điều xảy ra làm mình không thở được. Cũng đã vật vã trầy trật mới được như hôm nay, thật sự biết ơn bản thân đã không bỏ cuộc.
tôi luôn tự hào về vc giúp đỡ đc cho mẹ trong chuyện nấu ăn , dọn dẹp vì mẹ tôi luôn đi sớm về trễ
Tui tự hào vì mình có thể nghe hiểu 50% những gì giáo sư người Mỹ nói trong buổi seminar mà ko cần gg dịch
Tui tự hào vì tui vẽ đẹp=)))
Tui tự hào vì tôi có thể vừa cày anime, truyện, bl mà vẫn thiếu truyện để đọc :)) vs tự hào vì mik là người đọc bl lâu nhất lớp(9 năm)☺️
hê lôu xin chào tất cả các chế, xin tự giới thiệu, tớ tên là Bách, thuộc cộng đồng Làng Gốm Bát Tràng nhee mọi người=))
tớ – Bách hiện đang học đại học năm 3, công việc không có gì đặc biệt lắm nhưng điều tớ tự hào là tớ có một em người iuu sieeuuu cuteee nha=)) (mục đích chính là để khoe ngyeu chứ chẳng có gì hết áa:)) )
em ấy thấp lắm, gọi là em thế thôi chứ thật ra ẻm hơn tui tận 6 tuổi lận=)) ẻm tên An, gần 30 tuổi roài=)) An là giáo viên dạy Văn ở trương tuii, em có cái biệt danh là “chú lùn” trong phòng giáo vụ tại vì ẻm có một khúc chút xíu:)))) từ trên nhìn xuống cutee cực, tuii có hỏi nhm ẻm bảo không nhớ, chắc đâu đó khoảng 1m64 đến 1m 67 hay sao á=))
chú lùn nhà tuii nết cọc nha, ngta bảo gvien dạy văn là rất ôn nhu nhẹ nhàng đúng không? Không! em cọc vãi c luôn ấyy, kểu.. trước tui vừa lỡ hành ẻm có đâu đó 30p là ẻm ngất mất tiêu, tui còn chưa ra nữa.. lúc ngất em còn lẩm bẩm chửi tuii là con chó.. nghe đauu lòng dã man=(( xong sáng hôm sau cho tuii 4 điểm thuyết trình văn.. hức.. em ác lắm.
nhm được cái dù đã là một ông chú nhm ẻm rất “yếu” nha=) cả sinh lực lẫn thể lực, yếu lắm luoonn nên là lúc tui bế ẻm, kiểu cầm vào eo xong bế lên ấy, ẻm dãy đành đạch mãi không xuống được trông cute xỉu~
An của tuii cute lắm, lại còn tinh tế và trường thành nữa, chỉ là ẻm dễ cọc với cả overthinking chút hoii, chứ tuii vẫn yêu ẻm lắmmm. à, ẻm còn dạy rất tốt nữaaa
tui là Bùi Gia Bách, ẻm là Nguyễn Bảo An
Bách 1m86 và An 1m66 nhaa=))